Trần Kiêu Bạc

Mẹ Về



Khuya mơ màng thấy mẹ


Ngồi bật dậy, giật mình!


Mẹ gọi con rất khẽ


Mở cửa, trời buồn tênh


Thẩn thờ sau cánh cửa


Vẳng tiếng mẹ gọi con


Đèn bàn thờ không tỏ


Bạch lạp rơi nỗi buồn


Đêm ngoài kia tối lắm


Xòe tay chẳng thấy tay


Mưa rơi đầy hạt nặng


Đội mưa mẹ về đây


Mẹ khuất trong đêm đen


Làm sao mà thấy được


Chỉ cách con vài bước


Mà xa đến muôn trùng


Khuya này mơ thấy mẹ


Lòng mừng! Đâu? Mẹ đâu?


Tiếng gọi con rất khẽ


Vọng về từ thiên thu...

Được bạn: tieuphuong_loihai
NĐ:diên vỹ
Ngày:14/06/06 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Mẹ Về"